1 CHÚA phán: "Lúc ấy, hài cốt các vua Giu-đa, các quan chức, các thầy tế lễ, các tiên tri, và dân cư thành Giê-ru-sa-lem sẽ bị đem ra khỏi mộ,
2 và phơi dưới mặt trời, mặt trăng, và hết thảy các tinh tú trên trời mà chúng yêu thương, phục vụ, đi theo, cầu hỏi, và thờ phượng. Các hài cốt không được gom lại để cải táng, nhưng sẽ trở thành phân trên mặt đất.
3 Hết thảy những người trong dòng dõi gian ác này còn sống sót ở khắp nơi nào Ta đày họ tới đều sẽ chọn thà chết hơn là sống." Đấy là lời của CHÚA Vạn Quân.
4 Con hãy nói với chúng: "CHÚA phán như vầy:‘Người ngã xuống, có đứng dậy không?Người lạc lối, có quay về không?
5 Thế sao dân này quay đi luôn?Thế sao Giê-ru-sa-lem lạc lối mãi?Chúng ôm chặt điều giả dối,Không chịu quay về.
6 Ta chú ý lắng nghe.Nhưng chúng nói không thành thật.Không người nào ăn năn tội ác mình,Tự hỏi: Tôi đã làm gì vậy?Ai nấy miệt mài theo đường riêng,Như ngựa chiến xông vào trận mạc.
7 Ngay cả chim hạc trên trời caoCòn biết thời tiết;Chim cu, chim én, chim nhạn,Đều giữ thì giờ bay về.Nhưng dân Ta không biếtSắc lệnh của CHÚA.
8 Sao các ngươi dám nói: Chúng tôi khôn ngoan,Chúng tôi có kinh luật của CHÚA?Kìa, ngòi bút dối gạt của người ghi chépĐã biến luật Ta thành điều giả dối!
9 Người khôn ngoan sẽ bị xấu hổ,Kinh hoàng, và sa bẫy.Này, họ đã khước từ lời CHÚA,Còn khôn ngoan nỗi gì?
10 Vì thế, Ta sẽ giao vợ chúng cho kẻ khác,Ruộng chúng cho người chủ mới.Vì từ kẻ hèn đến người sang,Hết thảy đều lo trục lợi.Từ tiên tri đến thầy tế lễ,Hết thảy đều gian lận.
11 Chúng chữa vết thương dân Ta, con gái Ta,Cách sơ sài,Chúng hô hào: Bình an! Tốt đẹp!Trong khi chẳng có bình an.’"
12 CHÚA phán:"Đáng lẽ chúng phải xấu hổ vì làm điều gớm ghiếc,Thế nhưng chúng chẳng biết xấu hổ,Cũng chẳng biết nhục nhã là gì.Vì thế chúng sẽ ngã với những kẻ ngã,Đến ngày Ta thăm phạt chúng, chúng sẽ ngã sải dài."
13 CHÚA phán:"Ta sẽ thu gom mùa màng của chúng:Không còn nho trên cây nho,Không còn vả trên cây vả,Lá cũng tàn héo.Những gì Ta đã ban cho chúngĐều tuột khỏi tay chúng.
14 Sao chúng ta lại ngồi thừ thế này!Hãy gom lại!Chúng ta cùng nhau trốn sang các thành kiên cố!Và cùng chết tại đấy,Vì CHÚA, Đức Chúa Trời chúng ta, đã định cho chúng ta phải chết!Ngài đã cho chúng ta uống nước độc,Vì chúng ta phạm tội với CHÚA.
15 Chúng tôi trông được an ninh, thịnh vượng,Nhưng chẳng gặp điều lành.Chúng tôi trông được chữa lành,Nhưng lại bị khủng bố!
16 Từ xứ Đan, đã nghe tiếng ngựa chúng nó khịt mũi;Chiến mã chúng nó hí lên,Khắp đất đều rung chuyển,Chúng xông vào,Ăn nuốt đất đaiVà sản vật của đất,Thành phố và dân cư trong đó."
17 CHÚA phán:"Này, Ta sai rắn đến giữa các ngươi,Rắn độc không chịu bùa mê,Và chúng sẽ cắn các ngươi."
18 Niềm vui tôi tan biến,Đau khổ giày vò tôi,Tâm thần tôi rã rượi.
19 Kìa, tiếng kêu cứu của dân tôi, con gái tôi,Từ khắp nơi xa gần trong đất nước!"Có CHÚA tại Si-ôn không?Có Vua của Si-ôn tại đó không?""Tại sao chúng dám chọc giận Ta với những hình tượng chạm trổ của chúng,Những thần tượng nước ngoài?"
20 Mùa gặt đã qua,Mùa hạ đã dứt,Nhưng chúng tôi chưa được cứu.
21 Lòng tôi tan nát vì cảnh đổ nát tang thương của dân tôi, con gái tôi.Tôi khóc than sầu muộn, tôi kinh hồn khiếp vía.
22 Xứ Ga-la-át có còn dầu xoa dịu vết thương không?Có bác sĩ tại đó không?Thế sao vết thương của dân tôi, con gái tôi,Chưa kéo da non?